Mọi chuyện đều không có gì là ngạc nhiên!




Vừa về lại SG sau những ngày đi… “nghỉ ngơi”. Đến hãng phim TFS và được BGĐ hãng chính thức thông báo rằng bên an ninh đã đến làm việc với Tổng Giám Đốc Đài và Ban GĐ hãng phim để đề nghị không tiếp tục mời đạo diễn Song Chi cộng tác nữa, với lý do… “có vấn đề về chính trị, phức tạp về mặt tư tưởng v.v và v.v ”. Vậy là toàn bộ công việc chuẩn bị hơn nửa năm nay của tôi cho bộ phim truyện truyền hình dài 36 tập dự tính có thể bấm máy vào khoảng tháng 7 tới đã bị ngừng lại và bộ phim sẽ được chuyển giao cho một đạo diễn khác!

Không những thế, có lẽ từ bây giờ trở đi, một khi các anh an ninh đã nói như thế thì chắc chắn TFS hay các đài khác cũng không dám mời một đạo diễn “có vấn đề về chính trị” làm phim nữa. Và nếu các hãng phim tư nhân có mời tôi thì cũng sẽ có một cú điện thoại nào đó can thiệp ngay. Không bao giờ có văn bản chính thức, chỉ có những lệnh miệng nhưng chỉ cần một cái lệnh miệng như thế là đủ để cho mọi thứ “đâu vào đó”ngay.

Được biết, bên an ninh đã mang theo một sấp hồ sơ bài viết của tôi và nói rằng tôi đã viết bài cho các trang web phản động, trả lời báo đài nước ngoài, có mối liên hệ với các phần tử phản động…gì đó. Tôi nói với Giám Đốc hãng phim rằng thật ra từ trước tới giờ, toàn bộ những việc mà tôi đã làm chỉ là có mặt trong cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc vụ Trường Sa Hoàng Sa vào ngày 19.1.2008 trước cửa Nhà hát Thành phố và viết một số bài bày tỏ những suy nghĩ trước tình hình chính trị-xã hội của đất nước trên blog của mình. Blog của tôi để tên thật, công khai, không ẩn danh, không dấu diếm gì cả, ai cũng có thể vào đó đọc và ai cũng có thể copy bài mang đi đâu đó là điều mà tôi không thể kiểm soát được, chứ cá nhân tôi thì không gửi bài đi đâu cả. Cũng chả ai xin phép tôi khi họ đăng lại bài của tôi ở nơi khác, chỉ trừ duy nhất một lần với trường hợp tạp chí da màu là có liên hệ với tôi để xin đăng lại bài tôi viết kể lại việc bị công an giữ một ngày khi đi biểu tình vào ngày 19.1 đó, thế thôi. Mà xưa nay blog là vậy, thậm chí trên các trang báo mạng, chuyện đăng lại bài ở các trang khác hoặc dẫn đường link bài vở từ các nguồn khác là chuyện hết sức bình thường, hiếm khi nào có xin phép tác giả lắm. Về chuyện tôi trả lời trên báo đài nước ngoài, thì từ trước cho đến giờ phút này cũng không hề có, còn từ đây về sau thì tôi không biết! Và cuối cùng, chuyện liên hệ với các phần tử phức tạp là những ai, là những người bạn trong giới văn nghệ, một số blogger… chăng? Như vậy chắc lần sau Nhà Nước phải cho chúng tôi biết ai là những phần tử phức tạp để chúng tôi tránh, mà nếu ai cũng vì một số bài viết bày tỏ quan điểm của mình trên các blog hoặc trên đâu đó hoặc có tham gia biểu tình chống Trung Quốc đều trở thành bọn xấu, phần tử phản động…thì nguy quá.

Ở đây lại nhắc đến khái niệm “bình thường” và “bất bình thường”mà tôi đã nói đến trong entry trước. Có những điều là hết sức bình thường và được phép trong những quốc gia khác nhưng lại trở thành chuyện lớn và không được phép ở nước mình, từ chuyện biểu tình ôn hòa (thậm chí ngay khi để phản đối một quốc gia khác có những hành động xâm chiếm đất nước chứ chưa dám nói đến biểu tình phản đối chính phủ VN về một chính sách nào đó!) cho đến việc bày tỏ những suy nghĩ, bày tỏ một thái độ chính trị (cần phải phân biệt thái độhành động chính trị) trước những vấn đề của đất nước. Tất cả đều sẽ được nâng lên và quy kết thành chuyện lớn cả.

Và suy cho cùng thì cũng chẳng có gì là ngạc nhiên-vì chúng ta đang sống ở Việt Nam, nơi mọi chuyện đều có thể xảy ra. Không kể đến thời Nhân văn Giai phẩm khi mà một số văn nghệ sĩ như Trần Dần; Lê Đạt, Hoàng Cầm, Hữu Loan, Phùng Quán…đã phải trả giá cho sự dám lên tiếng của họ bằng cả một đời người và đời văn phải “ở bên lề”, “chìm trong bóng tối”…hay thời của nhà văn Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương…cũng phải trả giá cả một đời; ngay trong thập niên 80 thôi, nhà thơ Hoàng Hưng chỉ vì có giữ cuốn thơ Hoàng Cầm vào thời điểm đó và có làm một số bài thơ không được “đúng đường lối” đã phải bị 3 năm tù giam từ 82-85 chẳng hạn...

Trong những ngày vừa qua, nhất là trong tháng 4, để bảo đảm an toàn cho lễ rước đuốc Olympic Bắc Kinh 2008 ngang qua Sài Gòn, cả một mạng lưới công an, an ninh VN đã được huy động tối đa, trong đó có việc kiểm soát, khống chế, trấn áp tất cả những sinh viên, văn nghệ sĩ, blogger… nào đã từng có thái độ phản ứng về vụ Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa Trường Sa hoặc phản đối lễ rước đuốc Olympic qua Sài Gòn hoặc có những quan điểm không “vừa tai”chính quyền. Nhẹ nhất là “mời” lên cơ quan công an ngồi từ 12 tiếng, 24 tiếng, 30 tiếng trước ngày rước đuốc cho đến khi xong lễ thì ra, nặng hơn thì đi tới đi lui “làm việc” vài lần, giữ lâu ngày hơn, hoặc làm cho mất việc…Một số nhóm blogger bị xách nhiễu, trấn áp khá nặng như nhóm x-café ở SG, nhóm CLBNBTD ở Sài Gòn, nhóm Thanh Niên Lạc Việt…Và trong số đó phải kể đến blogger Điếu Cày (tức Hoàng Hải) của nhóm CLBNBTD vừa bị bắt là lập tức đã có mấy bài báo buộc tội, bêu riếu đủ điều về nhân cách, đời tư…mặc dù theo pháp luật, người nào chưa bị tòa xét xử thì vẫn chưa được coi là phạm tội và ngay cả nếu có phạm tội “trốn thuế” như báo đưa ra thì cũng chả có lý do gì để lôi đời tư người đó ra mà bêu riếu, chưa kể là có đúng như vậy hay không nữa.

Nhưng…suy cho cùng thì cũng chả có gì để ngạc nhiên-vì chúng ta đang sống ở Việt Nam, nơi mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Song Chi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét