Nhà báo tự do bị bắt giữ và bị hành hung thô bạo.




Cuộc biểu tình chấm dứt, Câu lạc bộ chúng tôi đến 57 Phạm Ngọc Thạch để lấy xe ra về. Chờ anh em lấy xe ra hết, tôi mới ra sau, mọi người còn dừng lại trước cổng thân ái dặn dò nhau. Lên xe gắn máy, tôi vừa chạy khoảng hơn 100m, tới ngã ba Phạm Ngọc Thạch và Võ Thị Sáu ngay góc cây xăng thì bất ngờ một chiếc Honda @ cúp chắn ngay đầu xe, từ phía sau hai chiếc xe máy khóa hậu, tất cả đều mặc thường phục. Tôi hiểu ngay chúng muốn gì rồi. Lập tức, hai tên từ phía sau giữ chặt hai tay tôi, chúng cố gắng bẻ quặt ra sau, tôi vùng mạnh và hô to: "Tôi là người viết báo tự do bị trấn áp, bà con hãy giúp tôi". Hai tên nữa nhảy xổ vào, một tên kẹp cổ và bóp mạnh yết hầu tôi, hai tên khác túm chặt hai chân tôi bê bổng lên, một tên liên tiếp đấm mạnh vào bụng tôi. Lấy hết sức, tôi vùng vẫy và cố la lên cho bà con biết nhưng tiếng la không phát ra được vì yết hầu đã bị bóp mạnh nghẹt thở. Một người đàn ông đi qua thấy cảnh bắt giữ công khai bèn dừng xe và hỏi : "Sao lại bắt người?". Một trong bọn chúng trả lời : "Trộm", một tên khác tiếp : "Buôn ma túy". Tôi lại cố lồng lên nhưng vô vọng, hai bàn tay của tên đồ tể như gọng kềm bằng thép ra sức bóp chặt yết hầu tôi. Chúng đẩy tôi lên yên sau xe máy và một tên ngồi kèm phía sau nhưng tôi cố đạp vào xe máy để vùng ra, bàn tay bóp yết hầu chợt lỏng ra, tôi la lớn : "Bà con ơi! Tôi là người viết báo tự do bị trấn áp." Bọn chúng xông vào lần nữa, lần này cả 6 tên chúng kẹp chặt cổ tôi và bóp mạnh. 4 giờ chiều, con đường Võ Thị Sáu tấp nập bị dồn cục lại, rất đông người dân hai bên đường đứng nhìn lũ "đầu trâu mặt ngựa" hoành hành giữa thanh thiên bạch nhật. Biết không dùng được xe máy chúng kêu 1 chiếc taxi. Tôi vẫn vùng vẫy rất mạnh nhưng do ngạt thở quá lâu, tôi lịm đi, chìm vào giấc ngủ...
Tôi như người vừa ra khỏi giấc ngủ và thấy mình bị đè sấp mặt ở khe giữa hai hàng ghế taxi, tay trái bị bẻ quặt ra sau, hai chân bị gấp lên và đè chặt, một tên dùng khuỷu tay đè mạnh trên gáy. Tôi không nhớ chúng đã làm cách nào để nhét được tôi vào cái taxi.
Ý nghĩ đầu tiên chợt đến với tôi là chúng đã hiện nguyên hình để đàn áp biểu tình và CLBNBTD, như vậy là không chỉ riêng mình tôi, còn anh em nào bị bắt nữa không? Anh em ở ngoài có biết tin này để thông tin cho truyền thông thế giới. Tôi nghe loáng thoáng tiếng chúng chỉ đường cho người lái taxi : "Phường Đa Kao"... Chiếc taxi chạy hẳn vào trong sân trụ sở công an phường ĐaKao, Quận 1, xe vừa đỗ chúng bật cửa xe lôi chân tôi ra, một tên có vẻ là chỉ huy quát: "Thu ngay điện thoại, không để nó trả lời phỏng vấn, hai tên giữ hai tay tôi và thọc tay vào túi quần tôi lấy ngay điện thoại và chiếc máy ảnh. Chúng đưa tôi vào ngồi ở phòng phía bên phải, trên bàn để chiếc điện thoại của tôi cùng chiếc máy ảnh.
Bất ngờ chiếc điện thoại của tôi đổ chuông, tôi chụp vội và hét vào máy: "Anh bị bắt! Anh bị bắt". Lập tức bốn tên xông vào đè tôi ngã xuống đất, chúng vừa quát nạt vừa giành giật chiếc điện thoại nơi tay tôi. Tôi giữ chặt điện thoại và vẫn la lớn hô hào cướp máy. Một tên chỉ huy vào nói bọn chúng dừng lại và mời tôi ngồi lên ghế. Tôi vẫn ngồi dưới đất và nói : "Các anh muốn làm việc với tôi phải đưa giấy mời, không thể hành xử với tôi như vậy được, dù sao tôi cũng là một cựu chiến binh". Một tên cao to hùng hổ sấn tới :"Mày đóng góp được gì, nhà tao chết hai người đây, tao đấm bỏ mẹ mày bây giờ". Tên chỉ huy can ra, chúng mang điện thoại của tôi đi mất.
Người làm việc với tôi khoảng gần 50, tóc hớt ngắn kiểu đầu đinh. Anh ta hỏi tôi vài câu xã giao, tôi phản ứng ngay : "Các anh muốn làm việc với tôi các anh phải gửi giấy mời trước, tôi đang là công dân tự do không thể chặn bắt tôi giữa đường kiểu bắt cướp giật như thế được". Hắn chối ngay : "Cái đó tôi không biết"!
-Thế các anh đưa tôi về đây bằng cách gì vậy?
- Chuyện đó nói sau!
Rồi hắn hỏi tôi về biểu tình, ai tổ chức, biểu tình thì phải có tổ chức chứ? Cái áo của các anh ai vẽ, ai in? Các anh có sự chuẩn bị đúng không?...
Tôi trả lời
- Tôi vẽ lên bìa rồi dùng dao lam khắc, áp lên áo rồi chấm màu lên.
- Anh cho tôi một cái kỷ niệm được không?
- Nếu anh thích tôi còn một cái, tặng anh cái tôi vừa mặc.
-Anh có biết ai tổ chức cuộc biểu tình này không?
-Tôi nghe ông Nguyễn Thành Tài nói giao cho Thành đoàn tổ chức, trang web của chính phủ cũng có thông tin biểu dương những người biểu tình nên đi để hưởng ứng.
- Anh có đọc thông báo của CATP?
- Tôi không biết thông báo đó!
- Vậy mà anh nói thường xuyên đọc tất cả các báo!!!
Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy A 4 in một đoạn thông báo của báo CATP, có đăng trên báo Tuổi Trẻ.
- Đây là một bài trên báo CATP được Tuổi Trẻ đăng lại. Nó không được gửi cho tôi ở dạng này làm sao tôi biết được!
-Vậy anh thấy thông báo đó đúng không?
-Tôi thấy nó sai, cả ngày nay chúng tôi biểu tình ôn hòa và không có ai đến gần để kích động hay giật dây gì cả. Các anh để máy quay bên Nhà Văn hóa quay liên tục chúng tôi suốt buổi biểu tình nên các anh có thể mở ra coi lại, nếu có cứ việc xử lý.
Kẻ cầm máy ghi âm hỏi tôi:
- Sao các anh biểu tình không xin phép?
- Hiến pháp quy định công dân Việt nam có quyền tự do biểu tình, luật không cấm nên chúng tôi cứ làm.
- Nhưng các anh phải xin phép, các anh đã xin phép chưa?
- Tôi chưa nghe quốc hội thông qua Luật Biểu tình nên chưa biết xin phép ở đâu! Anh biết có thể chỉ cho tôi tên và số của văn bản pháp luật đó.
-Thì các anh ra phường xin. (!!!???)
Thật bó tay với thông tin này, nghe shoc quá! Như vậy, cấp phường được cấp phép biểu tình...Chắc mấy ngày nữa cấp phường nhộn nhịp nhận đơn đây.
- Các anh tự ý biểu tình không xin phép là vi phạm pháp luật!
- Hiến pháp cho - Luật không cấm, tôi cứ làm. Bao giờ có Luật Biểu tình hoàn chỉnh tôi theo luật chứ nói như anh thì nhà nước mình cấm biểu tình à?
-Không không, nhà nước không cấm nhưng phải xin phép. Các nước bên Tây cũng vậy!
-Nhưng họ có Luật Biểu tình.
Cuộc thẩm vấn tiếp tục diễn ra trước hai nhân viên an ninh, một quay phim và một ghi âm.
- Nhóm anh có mấy người, gồm những ai? Anh kể ra coi, tự nhận là yêu nước thì sợ gì mà không dám kể...
- Nhóm tôi có tôi và Tạ Phong Tần!
- Tôi thấy nhiều thế mà chỉ có hai người thôi à?
- Chỉ có vậy! Tôi không thích nói về người khác và không thích trả lời câu hỏi này. Các anh tự tìm lấy. Đó là nguyên tắc của tôi. Vả lại các anh nói biết hết còn hỏi làm gì!
- Chúng tôi biết hết nhưng chúng tôi muốn anh nói ra kia
- Tôi không có trách nhiệm phải nói chuyện đó!
- Anh cứ suy nghĩ kỹ đi rồi trả lời
Anh ta bỏ đi ra ngoài cho tôi suy nghĩ. Tôi nghĩ chắc còn làm việc lâu nên tranh thủ chống tay vào bàn ngủ một chút và tôi ngủ thật. Anh ta để tôi ngủ khá lâu mới quay lại. Anh ta đánh thức tôi dậy:
- Nào anh em mình làm việc, anh ngủ nãy giờ khỏe rồi chứ?
- Tôi cũng ngủ một chút, quạt ở đây mát quá!
- Anh có biết ông Lê Trí Tuệ không? Tại sao máy của anh có tin nhắn của Lê Trí Tuệ?
- Tôi không biết ông này, tôi chưa hề gặp
- Tại sao có tin nhắn của Lê Trí Tuệ ở máy anh nhờ giúp gì đó?
- Ai nhắn làm sao tôi biết được
(Tôi có một anh bạn học từ hồi còn để chỏm ở HP tên là Nguyễn Trí Tuệ, Kiến trúc sư, chắc lưu danh bạ không để họ nên anh ta tưởng vậy)
- Anh có biết Nguyễn Tiến Trung không?
- Biết, chúng tôi đi uống cafe với nhau hoài.
- Anh nhận xét thế nào về Nguyễn Tiến Trung? Tại sao anh biết Nguyễn Tiến Trung?
- Anh ta là một người tốt! Tôi biết anh ta khi coi trên trang Diễn đàn của BBC về bức thư gửi Bộ Trưởng Bộ Giáo Dục. Nếu đất nước có nhiều người như Nguyễn Tiến Trung mới mau phát triển.
Anh ta hỏi tiếp nhưng tôi không muốn trả lời nên nhắc lại : "Các anh tự tìm hiểu, tôi không muốn nói thêm nữa".
Tôi chống tay xuống bàn và nhắm mắt lại... một nỗi đắng cay, chua xót và cả sự đau đớn dâng lên. Tôi, một công dân, một cựu chiến binh đã 55 tuổi. Chỉ vì khát khao trong tim lòng yêu Tự do và tình yêu nước. Tôi đã bị bắt giữ ngay giữa đường phố Sài Gòn như bắt một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm, đã bị đánh đập thô bạo và bị thẩm vấn hoàn tòan trái pháp luật do chính những người đại diện luật pháp. Và họ chỉ có thể quy tội của tôi là đã tham gia biểu tình không xin phép! Liệu có còn nơi nào như vậy không? Liệu các anh chị em của tôi có sức chịu đựng nổi như tôi không???
Ảnh trên: Cảnh bắt Điếu Cày lúc 15h18 phút ngày 16/12/07 do một người dân nhanh tay chụp được.

11 nhận xét:

  1. Nếu ai cũng như anh và ai cũng như người thẩm vấn anh thì không có gì phải nói. Chỉ có cái tụi mất dạn đánh người giữa đường mới đáng nói thôi....

    Trả lờiXóa
  2. Bạn DCT nói cái xe màu trắng đậu ở gần chỗ biểu tình không phải là xe phá sóng mà là xe thu sóng (không biết có đúng không).Ai nói chuyện điện thoại sẽ bị thu âm cả.
    Trong thời buổi này có nên nuôi bồ câu để đưa tin không?

    Trả lờiXóa
  3. Nhiều bạn trẻ hỏi tại sao tôi chê các bạn nhát cáy, yếu nhớt, không biết biểu tình. Tôi xin post lên đây một câu chuyện của một bậc đàn anh đang sống ở Nga đã từng biểu tình chống Mỹ bị " phe ta" là Nga sô đàn áp. Từ đó các bạn trẻ cố mà học hỏi, tự tìm câu trả lời.
    " Tôi ở Nga cũng xin góp vài dòng về những cuộc biểu tình của anh em sinh viên tại Nga trước đây 1. Cuộc biểu tình phẩn đối Mỹ xâm lược Việt nam năm 1965 Ngày 2.3.1965 Không quân Mỹ mở chiến dịch Sấm rền, dùng máy bay cường kích F-105 Thunderchief và các loại máy bay khác oanh tạc miền Bac. Trong Nam,quân Mỹ chuẩn bị trực tiếp đổ quân .Đứng trước tình hình đó,một cuộc biểu tình tự phát đã diễn ra khoảng đầu tháng 3. Sinh viên Việt nam tại các thành phố lớn là Moscow và Leningrad đã tập trung về Moscow,trước cửa Toà Đại sứ Mỹ để biểu tình phản đối Mỹ xâm lược Việt nam. Đoàn người không thể vào được trước cổng Sứ quán ở ngõ Bolsoi Deviatchin, đành phải đứng bên này đường Sadovai giương cờ và biểu ngữ. Công an Xô viết đàn áp dã man cuộc biểu tình này. Đầu tiên,họ cho người đến yêu cầu anh chị em giải tán. Không nhượng bộ,tất cả vẫn đứng ngoài trời đang đầy tuyết Khoảng 15 phút sau,nhiều xe chở lính của Bộ nội vụ (hiến binh) xuất hiện. Công an cưỡi ngựa xông thẳng vào đoàn người,quật dùi cui tới tấp. Nhiều người,nhất là chị em bị dùi cui bổ vào đầu và ngựa va vào người,đã ngã gục. Lúc này náo loạn,chẳng còn ai nghe ai nói. Một người nào đó đã ném một cục nước đá trúng mắt viên Trung tá công an. Thế là hỗn độn lên đỉnh điểm. Công an to như hộ pháp,xông vào đấm đá tàn bạo,bất kể là phang vào những cô gái Việt nam nhỏ bé.
    Tiếp đến,không chỉ những người ngồi bệt biểu tình trên tuyết mà cả những người bị đánh không dậy được,cũng bị nắm chân vứt vào các xe buýt Lviv đang chờ sẵn. Hàng chục người bị bắt .Hơn 200 người bị chở thẳng ra ngoại ô,vùng khá hẻo lánh. Tới một cánh đồng ngập tuyết, mọi người bị lột hết giầy và đẩy xuống . Giai đoạn này là thê thảm nhất. Dưới cái rét kinh khủng và gió mạnh, chân ai nấy đều bị ướp nước đá,tê phù nhức buốt. Nhiều người xé áo pan tô quấn hai bàn chân thì người lại rất lạnh. Đoàn người dò dẫm lê bưóc để ra đường cái vẫy xe về. Nhiều người ốm nặng ,hỏng thận và phổi. Nhưng người bị bắt bị đập túi bụi. Họ nghi một anh là người chỉ huy biểu tình nên cho anh này đội một cái mũ sắt. Sau đó vít bu lông làn hai cái mũ bu lông đó xoáy chặt vào thái dương,lồi cả hai mắt. Nhưng,tội nghiệp, đây là biểu tình tự phát,có ai chỉ huy đâu. "

    Trả lờiXóa
  4. Công dân sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật, có bao giờ nghe nói công dân phải sống và làm việc theo báo Công An đâu ta?

    Trả lờiXóa
  5. Toi ko tin co chuyen nay. Neu nhu toi khong tin nhung dieu tren la co that toi se liet blog nay vao mot trong nhung blog bop meo thong tin.

    Trả lờiXóa
  6. @Kẹo Mút: bạn có thể contact anh Hải (nạn nhân) để nói chuyện rõ hơn nếu bạn không tin.

    Trả lờiXóa
  7. Em ung ho anh, nhung nguoi yeu nuoc khong so cuong quyen.

    Trả lờiXóa
  8. Sorry anh, nhưng ít nhất là anh đã được thả ra
    CA VN hành xử như là CA TQ!!
    Mà anh này, họ nói tiếng Việt hay Tàu vậy?
    Đây là những cái ngang ngược của CA mà người dân đen đã phải chịu Uđụng mấy thập niên rồi, bây giờ mới đến thành phần "ưu tú" của xã hội nếm chút mùi vị luật pháp theo định hướng XHCN.
    Nghèo tôi chịu được vì mình sẽ khá hơn nhưng ngang ngược, bất công thì không thể chấp nhận được vì nó cản trở con đường tiến lên của xã hội: ĐÂY MỚI ĐÍCH THẬT LÀ bọn PHẢN ĐỘNG = Làm hại đất nước

    Trả lờiXóa
  9. Sorry anh, nhưng ít nhất là anh đã được thả ra
    CA VN hành xử như là CA TQ!!
    Mà anh này, họ nói tiếng Việt hay Tàu vậy?
    Đây là những cái ngang ngược của CA mà người dân đen đã phải chịu Uđụng mấy thập niên rồi, bây giờ mới đến thành phần "ưu tú" của xã hội nếm chút mùi vị luật pháp theo định hướng XHCN.
    Nghèo tôi chịu được vì mình sẽ khá hơn nhưng ngang ngược, bất công thì không thể chấp nhận được vì nó cản trở con đường tiến lên của xã hội: ĐÂY MỚI ĐÍCH THẬT LÀ bọn PHẢN ĐỘNG = Làm hại đất nước

    Trả lờiXóa
  10. CLB Nhà Báo Tự Dolúc 03:42 17 tháng 12, 2007

    @Kẹo Mút: Đây là link dẫn tới bài viết của BBC vụ việc. Có cả audio lời Điếu Cày kể lại. Không ai dại gì đặt điều vu khống một bộ máy bạo lực khổng lồ là công an VN cả
    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2007/12/071217_dieu_cay_arrested.shtml

    Trả lờiXóa
  11. thx for info...
    dan minh bat luc qua
    tat ca bai viet ben DC bay gio deu kh doc dc

    Trả lờiXóa