Con nhận được “lệnh triệu tập” từ mấy bữa rày nhưng bận quá không “trình diện” ngay được ( Cũng may là lệnh triệu tập của mẹ chứ của CA mà ko có mặt thì chắc là bị xốc nách quăng lên xe như anh Điếu Cày rồi ). Hôm nay tranh thủ về gặp mẹ xem có chuyện gì mà nghiêm trọng thế. Sau khi nghe mẹ kể sự việc con mới biết thì ra là không có chuyện gì nghiêm trọng cả. Mọi việc bắt đầu từ việc con viết mẫu đơn đăng ký biểu tình. Không có gì là ghê gớm cả mẹ ạ.
Nguyên là vì qua thông tin trên mạng mà con biết được các em học sinh sinh viên đi biểu tình ngày 16/12/2007 để phản đối TQ hợp thức hoá việc xâm chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam bằng cách thành lập Tam Sa. Biết được tin này con rất mừng vì thế hệ trẻ ngày nay ý thức được trách nhiệm đối với Tổ Quốc. Lúc đầu con cũng không định đi xem, nhưng sau đó lại muốn biết “tụi nhỏ” “làm ăn” ra sao nên con đến xem. Quả thật là hôm đó con chỉ xem mà thôi, không tham gia, không cổ vũ. Sau khi “trơ mắt ếch” xem sinh viên học sinh “biểu tình” ngày hôm đó thì quả thật con mới thấy con đúng là “ếch ngồi đáy giếng” bao năm nay. Chỉ thấy mảng trời xanh nho nhỏ mà không thấy mây đen vần vũ khắp nơi.
Thật ra những gì diễn ra hôm đó không thể gọi là biểu tình được. Mọi việc diễn ra không hơn một cuộc cắm trại dã ngoại. Các em sinh viên học sinh chỉ có nhiệt tình yêu nước mà không có tổ chức, lại bị đàn áp tinh thần, khủng bố tư tưởng….. Có ngủ mơ con cũng không thể tin được chính quyền này hành động như thế. Những gì chính quyền này đối xử với những người biểu tình yêu nước chỉ có thể đặt ra nghi vấn liệu có một tên “Gorbachov” nào đang len lỏi vào hàng ngũ lãnh đạo của nước ta hay không? Sống ở đời trước bất công người ta không đánh trả được bằng nắm đấm thì cũng phải biết mở miệng phản đối hoặc tỏ thái độ không bằng lòng. Nếu chính quyền không tiện ra mặt ủng hộ thì cũng nên “làm lơ” đối với những người biểu tình yêu nước. Đằng này quay lại đàn áp nhân dân để rồi hành động của họ bị nhân dân xem như những tên tay sai của TQ. Lại còn đăng báo là âm mưu kích động biểu tình của bọn khủng bố Việt Tân nào đó. Chả biết bọn khủng bố đó xấu xa thế nào mà chính quyền ta thả họ hết mẹ ạ. Mấy cái trò “mèo mữa” này mà ngày nay có người vẫn dùng thì đất nước ta khá sao được mẹ nhỉ.
Điều ngạc nhiên nhất là vai trò của thành đoàn, hội sinh viên, liên hiệp hội thanh niên của thành phố biến đâu mất mẹ ạ. Ngày xưa- thế hệ của các anh Lê Văn Nuôi, anh Huỳnh Tấn Mẫm,…- đất nước trong bom đạn, chính quyền trong tay đối phương mà chúng ta vẫn nắm được ngọn cờ sinh viên học sinh. Thế mà ngày nay nhân dân phải đóng thuế nuôi nguyên cả hệ thống ban bệ của thành đoàn, hội sinh viên, liên hiệp hội thanh niên thành phố,…… để rồi khi Tổ Quốc cần họ phất cờ thì không thấy bóng dáng của họ đâu cả. Quả đúng như người ta nói họ chỉ là bóng mờ, cánh tay nối dài,…. của Đảng Cộng Sản. Nhưng đối với con thì con luôn nhớ lời mẹ dạy: bất kỳ kẻ nào ăn cơm của dân mà không phục vụ nhân dân, phục vụ Tổ Quốc thì kẻ đó là quân ăn hại; kẻ nào ăn cơm của dân mà quay lại đàn áp nhân dân thì kẻ đó đích thị là quân phản động cần phải tiêu diệt.
Người ta đàn áp những người biểu tình yêu nước chỉ bằng lý do vớ vẩn: biểu tình không được phép?????. Biểu tình là quyền Hiến định, mà đã là Hiến định thì không phải xin phép. Thôi thì cũng nên đăng ký cho chính quyền biết mà hỗ trợ vậy. Thế là căn cứ vào nghị định 38/2005/NĐ-CP con viết mẫu đăng ký biểu tình. Lẽ ra việc này là việc chính quyền, không phải việc của con. Nhưng chính quyền không làm nên con phải làm. Con không xúi giục ai cả. Ai yêu nước muốn biểu tình thì tự đăng ký cho đúng thủ tục vậy. Hoặc giả nếu con đăng ký tổ chức mà được chấp thuận thì con sẽ đứng ra tổ chức cho các em sinh viên học sinh một cuộc biểu tình phản đối TQ thật xôm tụ. Cần gì phải chờ hoài mà không thấy nào là thành đòan, nào là hội sinh viên, nào là liên hiệp thanh niên,… những “ lực lượng dự bị” của Đảng ( mà đúng thiệt, của Đảng chớ không phải của nhân dân !!!!!).
Nói đến Đảng Cộng Sản thì quả thật con không muốn đụng chạm đến niềm tin vào Đảng của mẹ đâu. Bản thân con cũng học nhiều về lý tưởng cộng sản từ nhỏ. Nhưng lý tưởng về một xã hội tốt đẹp cho nhân loại khác với hiện thực xây dựng một đất nước giàu mạnh cho nhân dân Việt Nam. Đối với con lý thuyết về chủ nghĩa cộng sản chỉ là phương tiện để đạt mục đích xây dựng đất nước giàu mạnh; khi lý thuyết đó không phù hợp thực tiển thì con không dùng là lẽ đương nhiên. Không dùng cũng không có nghĩa là không khoái những viễn cảnh tươi đẹp mà Karl Marx đã tưởng tượng ra. Nhưng đó chỉ là mơ ước , không phải là hiện thực . Mẹ bảo con không được phản Đảng, nhưng con có theo Đảng ngày nào đâu mà phản. Không theo không có nghĩa là phản. Nhưng mà con nói nhỏ cho mẹ nghe này: Đảng CS hôm nay không là Đảng CS ngày xưa của mẹ đâu.
Con cũng phải nhắc một hiện thực phũ phàng để mẹ nhớ: Đảng CS cho mẹ những gì nào? Cho con những gì nhỉ? Bà ngoại nuôi dưỡng cán bộ cách mạng suốt hai mùa kháng chiến. Vì tiếp tế cho cách mạng bị bom mà chết, hoà bình rồi không có được tấm bằng Tổ Quốc ghi công, mười mấy mẫu cao su nhà nước lấy mất, không đền một xu. Mấy ông cậu đi làm cách mạng chết hết cũng không ai nhang khói nói gì đến báo công. Bản thân mẹ tham gia cách mạng từ lúc 16 tuổi đến ngày hòa bình, sức khỏe hao mòn cũng không được công nhận là thương binh vì khi khám người ta bảo chỉ mất sức có 60% thôi, muốn được hưởng chính sách thương binh thì phải mất sức 61% cơ ( vừa dơ vừa đểu mẹ nhỉ, phải tay con ngày nay thì dúi cho con mụ khám ít tiền nó sẽ rối rít chứng nhận đến cả 100% cũng được( viết đoạn này con phải ra sân nhổ nước bọt, gớm quá!), nhưng ngày đó mẹ kiếm đâu ra tiền khi buông súng chỉ có hai bàn tay trắng). Mẹ đã quăng hồ sơ vào mặt bọn chúng, chấp nhận làm ruộng nuôi con mà. Như thế có gọi là vắt chanh bỏ vỏ không mẹ? Nhắc lại chuyện này có lẽ mẹ đau lòng lắm nhưng thực tế nó là như vậy. Kể ra mẹ cũng giỏi thật, về làm ruộng quyết chí nuôi anh em con ăn học nên người. Nói đúng ra thì Đảng cũng không quên mẹ, thi thoảng lễ tết có cho tí quà, về số lượng và chất lượng thua xa quà con cho anh em công nhân ở công ty con hiện tại, nhưng có cũng vui mẹ nhỉ.
Còn đối với con thì Đảng đã cho gì thế mẹ? Để con nhớ lại xem nào. Cha con hy sinh khi còn hai tháng nữa con mới chào đời, như vậy con là con liệt sĩ. Tuy nhiên tiền tuất thì bà nội lãnh vì bà già yếu là đương nhiên rồi, con chẳng lãnh đồng nào. Mà thực ra cũng chẳng đáng bao nhiêu, con nhớ không đủ tiền cho bà nhai trầu. Thấm vào đâu so với tiền của bà nuôi dưỡng cách mạng. Ở xứ Thủ Đức này ai mà không biết gia đình nội tiêu tan tài sản để nuôi cách mạng. Bà nội còn thuộc thành phần “ba lần tiễn con đi hai lần khóc thầm lặng lẽ”, nên Đảng cho chút tiền nhai trầu đỡ nhớ cha chú con cũng tốt. Thôi thì con đành phải cố gắng vậy, vào Đại học con phải vừa học đi làm kiếm sống. Cố gắng kiếm được cái học bổng, nhưng khổ nỗi những năm đó Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa sụp đổ, Việt Nam ko ai viện trợ nên học bổng chỉ là tượng trưng. Con cũng gắng học ra trường, rồi vừa làm vừa học trên đại học. Kể ra thì cũng xứng đáng gọi là trí thức, vì mình có bỏ công sức để học thực. Đi làm cho tư bản Nhật là bắt đầu đóng thuế thu nhập ( vậy là con bắt đầu góp tiền nuôi “đày tớ nhân dân”). Không thích làm thuê về lập doanh nghiệp làm “Ông chủ” cũng phải đóng thuế nuôi “đày tớ”. Mà thôi, đóng thuế là nghĩa vụ của mọi người. Điều con muốn nói ở đây là Đảng chưa bao giờ cho con một đồng nào. Thế mà đôi khi có những con vẹt nó bảo con: được Đảng và nhà nước cho ăn học nên người??? Thối không thể nào chịu được!!
Đã không cho đồng nào mà nay chính quyền quận 9 đến cưỡng chế lấy hòng mãnh đất ông nội cho con, nơi mà con dự định sẽ xây nhà thờ gia tộc, chả biết Đảng có biết hay không. Cách làm của chính quyền quận 9 không hơn gì cách làm của bọn găng-xtơ tiền tư bản trong phim Mỹ. Đến nhà người ta quăng cho cục tiền nho nhỏ rồi bảo “biến”, “không nghe hả: ủi”. Thật là hết biết. Con đọc hết sách của Karl Marx cũng không thấy chổ nào Marx bảo phải làm như thế để tiến lên chủ nghĩa cộng sản. Mà con tin ngày trước ông – bà - nội - ngoại - cha – chú - mẹ theo Đảng cũng không thể tưởng tượng được cảnh đó. Thôi chuyện này là “phim truyền hình” nhiều tập, không nói ở đây.
Mẹ hỏi con làm điều gì phản lại lợi ích nhân dân, lợi ích Tổ Quốc không? Xin thưa với mẹ: Con đang cố gắng đấu tranh vì lợi ích nhân dân, vì lợi ích của đất nước này. Con đã thề là sẽ tiêu diệt bọn Việt gian tham nhũng, bọn cơ hội chính trị, lũ giặc “nội xâm” nguy hiểm. Quyết không để công sức mẹ cha, công sức của nhân dân Việt Nam trở nên vô ích. Nhiều đêm con mơ thấy mình đập đầu bọn chúng như cha chú ngày xưa đập đầu Việt gian phản động, moi tim gan chúng cho bầy chó berger của con xâu xé.
Con cũng xin nói rõ với mẹ là con không bị ai xúi giục cả. Nhận thức rõ đây là trách nhiệm công dân và không phạm pháp thì con làm. Con không làm điều gì chống lại nhân dân và Tổ Quốc này cả. Ai có đủ bản lĩnh xúi giục khi mà năng lực của con có thể phát động một phong trào cách mạng pháp quyền xây dựng dựng đất nước? Do đó con xin mẹ đừng nghe những điều rác rưởi của bọn lưu manh mất dạy chó chết chuyên rình mò nhà người khác rồi vẽ vời đặt điều vu khống. Rồi thì theo đó mà các mỏ vẹt cứ thế mà hót. Đúng là nguy hiểm thật. Nhưng con mà biết được kẻ nào ném đá giấu tay thì bầy chó berger của con có mà no nê một bữa.
Blogger Bùi Trúc Linh
Ảnh chỉ để minh họa
"Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ" còn có một ý nghĩa khác và cao cả hơn rất nhiều bạn à! Mong sao người mẹ Việt Nam không bao giờ phải khóc nữa! ....
Trả lờiXóabài này hay quá,nhưng ko biết có thật ko?:D
Trả lờiXóatuyệt wá, hay trên cả tuyệt vời...bao gồm đủ những ý mình muốn nói ra.. mấy bữa nay muốn viết, nhưng chỉ tiếc văn dở ẹc...nên viết hoài mà chưa được... cảm ơn clb nhiều nhé... viết nữa đi
Trả lờiXóaMình đọc rất nhiều bài về tinh thần yêu nước của mọi người trong nước. Mình cảm thấy hổ thẹn vì ko thể tham gia biểu tình dc, cảm thấy xấu hổ khi ko viết dc như mọi người . Ko đi biểu tình dc vì mình đang ở nước ngoài, ko viết dc vì văn chương quá tệ.
Trả lờiXóaGần 1 tháng nay khi dc tin về chuyện HS, TS và biểu tình yêu nước của SVVN làm tim mình đập ko ngừng, máu nóng trong mình cứ dâng trào mà ko biết phải làm gì.
Thật xấu hổ với chú "Điếu cày", với chị Trúc Linh, với những bạn đã tham gia vào ngày ấy.Nếu có lần nữa tôi mong sao có thể bay về VN hòa vào dòn người yêu nước
Em gái này hình như tên là Hương, và ơr Hà Nôị :-) Nên cũng không thể viết "mấy bữa rày" được.
Trả lờiXóaNếu là ảnh minh họa, thì nên đề là ảnh minh họa, không nên lập lờ gây hiểu nhầm :-)
Uoc gi tat ca nhung nguoi tre VN deu la Bui truc Linh !
Trả lờiXóalại sáng tác hay.một bài chửi giỏi.Một gán ghép vào miệng người khác.BÀI NÀY GIỐNG hút trải lòng của người thầm lặng.em bé trong ảnh khoảng 16 17 tuổi vậy em sinh nam 90 vậy bố em co hy sinh và me có đi kháng chiên được o.lấy bài của người rất già chuyên nói chuyện cu chim.(vào blog ma xem)để gán cho cô bé 17 tuổi.Có phải là lập lờ đánh lận con đen không.Đừng Bóp méo thông tin Để mọi người hiểu lầm là cô bé viết bài này.Và đừng có tung tin vịt là 5 sinh viên bị bất như ngày 9/1 nhé.Tự cho mình nhà báo tự do thông tin phải chính xác Đừng có làm trò méo để làm lợi cho mình kém lắm
Trả lờiXóathế không xin lỗi vụ tung tin vịt 9 tháng 1 năm sinh viên bị bắt ah. sao nhiều sơ suất quá toàn sơ suât có lợi cho công cuộc dân chủ và bôi bác chinh quyền.nhân đây các bác nhà bào tư do liên tục khai thác vụ sập cầu cần thơ dân phòng ở tùng nhà người bị nạn thì các bác nói là để giám sát.rồi đặt điều nói chết nhiều người hơn. rồi vu cáo xuyên tạc đòi ông này ông kia từ chức.rồi khi mỗi người được 400 triệu đồng thì chả bác nhà báo tự do nào gi nhận, đuợc tiền học bổng đến năm 18 tuôi thì các bác lờ đi.Các vụ biểu tình hô hào rồi mặc áo cho mọi người biết mình là nhà báo tự do khiêu khích công an đẻ mình bị tóm Để hải ngoại vinh danh. Biểu tình lần 4 các nhà báo tự do kêu gào to nhất nhưng chốn mất dép ở nhà sáng tác nào là công an đầy đường, nào là 5 sinh viên bị bắt.Đứng là nhà báo tự do nên kêu gào cũng rất tự do.
Trả lờiXóaXin lỗi các bạn. Chúng tôi sơ suất khi không chú thích ảnh. Sự thật thì ảnh minh họa trên là ảnh của 1 sinh viên tên Hương ở Hà Nội, cô có tham gia vào biểu tình và cũng "được" các anh công an "mời làm việc". Còn tác giả bài viết là một doanh nhân ở quận 9, Sài Gòn. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về tác giả trong blog riêng của Bùi Trúc Linh (click vào tên tác giả)
Trả lờiXóaTôi là Bùi Trúc Linh, một doanh nhân tại Tp HCM, tác giả bài viết : Bản tự kiểm viết cho mẹ. Tình cờ chiều nay đọc thấy bạn comment trên Blog CLB nhà báo tự do về bài viết này vởi vẻ nghi hoặc tính trung thực về nội dung. Tôi khẳng định những gì tôi viết là sự thật 100%. Nếu bạn ở SG hãy đến Q9, P. Tăng Nhơn Phú B, đến quán Cafe Ghita Ở khu Nhà báo, gần nhà anh Nguyễn Công Khế TBT Thanh Niên ( tôi rất thân với bác năm Tờ, ba anh Khế ). Đến đây tôi sẽ kể cho bạn nghe nhiều chuyện thật hơn nữa về chuyện gia đình tôi, làng quê tôi và nhân dân vùng Bưng Sáu Xã. Hãy đến và lắng nghe trước khi có những nhận xét hàm hồ. Gia đình tôi trước !975 vừa là cơ sở và có người là cán bộ chủ chốt của Biệt Động Sài Gòn, quan điểm của gia đình chúng tôi là "Súng tạo nên chính quyền", không có chuyện đấu tranh bất bạo động. Ngày nay cũng thế, đối với lũ tham nhũng cơ hội chính trị chỉ có đập đầu thả sông. Chú ruột của tôi, Đội trưởng Biệt Động Sài Gòn (1964) từng chặt đầu Việt gian tại chân Cầu Bến Nọc (gần quán cafe ghi ta). Bác tôi là Ông bảy Bê, người trực tiếp đánh Caraven. Tư lệnh biệt động Sài Gòn, Ông Tư Chu là con nuôi bà nội tôi. Về trình độ, giới thiệu với anh tôi là kỹ sư cơ khí, kỹ sư điện toán ĐHBK Tp HCM, MBA của Maastrich, đang học khoa học luật. Các trước tác của các nhà Maxis tôi lĩnh hội từ trước 1995 và hiện tại không thiếu quyển nào trong thư viện riêng của tôi. Tôi vẫn yêu thích các tác phẩm đó. Nhưng tôi với tôi chủ nghĩa Maxk chỉ là PHƯƠNG TIỆN, không phải là mục tiêu. Mục tiêu của tôi không khác mục tiêu của ĐCS VN đanmg đặt ra, nhưng tôi tìm kiếm những cách thức khác. Năm 2007 tôi là một trong 7 anh em trí thức ổ Quận 9 tranh cãi đại diện cho 782 đơn khiếu nại của người dân quận 9 kiện UBND Tp HCM về việc thu hồi đất cho khu CNC q9. Tôi luôn tôn trọng các bạn trên cộng đồng Blog. Tuy nhiên không thể vì thiếu thông tin mà tỏ vẽ nghi ngờ một cách bôi bác hàm hồ. Điều đó chúng tôi không cho phép. Nhìn mấy cái avata trên blog tôi mà lầm thì quả là một blogger non kém về kiến thức mạng ảo. Blog của tôi là nơi thể hiện các tưởng Chính Trị là chủ đạo. Ngoài ra để blog phong phú và hấp dẫn tôi luôn tìm kiếm Hoa lá cỏ cây chim muông và cả sex ( không đồi trụy ) để trang trí.
Trả lờiXóaXin lỗi các bạn. Chúng tôi sơ suất khi không chú thích ảnh. Sự thật thì ảnh minh họa trên là ảnh của 1 sinh viên tên Hương ở Hà Nội, cô có tham gia vào biểu tình và cũng "được" các anh công an "mời làm việc". Còn tác giả bài viết là một doanh nhân ở quận 9, Sài Gòn. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về tác giả trong blog riêng của Bùi Trúc Linh (click vào tên tác giả) >> đẫn chứng cho việc lậ lờ.Hàn S… chào bạn linh.tôi không nghi ngờ gì bầi viết của bạn, và tôi không xác minh lý lịch của bạn. vì chẳng có thời gian.Bạn viết về hoàn cảnh của bạn như thế nào đó là cái quyền của bạn.nhưng có kẻ dùng lời lẽ của bạn để nhét vào miệng một cô bé 16 tuồi để phục vụ cho tuyên truyền của của họ.Nếu khi Đưa bài của bạn lên họ nói rõ là của bạn thì okie nhưng họ lập lờ đánh lận con đen thì không thể chấp nhận được.Nói thật tôi chẳng tin vào Bạn là gia đình cách mạng đâu vì bạn quá hung hăng .trí thứ mà hung hăng thì thành cái gì
Trả lờiXóa