HÃY ĐỌC LỜI AI ĐIẾU CHO MỘT NỀN BÁO CHÍ TAY SAI, BẺ CONG NGÒI BÚT




Thư gởi các nhà báo :


Người Sài Gòn

(Nhân sự kiện các báo An Ninh Thủ Đô, Hà Nội Mới, Đài PT-TH Hà Nội ngày 26/1/2008 đưa tin sai sự thật về Cuộc cầu nguyện của giáo dân Hà Nội tại Tòa Khâm Sứ ngày 25/1/2008)

Gửi các nhà báo Việt Nam,

Tôi là một trong hàng triệu độc giả báo chí, hàng ngày vẫn tìm đến các phương tiện thông tin như đến với một người bạn đường đáng tin cậy và thân thiết.

Tôi cũng là một Kitô hữu. Như mọi anh em đồng đạo, hàng ngày tôi vẫn đọc và suy gẫm Lời Chúa- Lời của Sự Thật và Sự Sống Đời Đời- đồng thời đọc những lời của đời sống do báo chí và văn chương đem lại.

Nhờ lời của đời sống, tôi nhận biết cuộc đời đang cần những gì từ Lời của Sự Thật và Sự Sống.

Bởi vậy, tôi viết thư này gửi các nhà báo VN, những con người đang mang trọng trách nói thật mọi sự thật đang diễn ra trong đời sống con người hiện nay. Nói thật mọi sự thật và đưa thông tin nhanh chóng đến công chúng, đặng mọi người được thông hiểu mọi sự kiện đang diễn ra trên đất nước ta và thế giới. Đó là thiên chức của mọi nhà báo- báo chữ, báo hình, báo tiếng.

Nhà báo, người nói Lời của Đời, nên tôi rất kính trọng và tin tưởng.

Tuy nhiên qua nhiều sự kiện, vụ việc, lòng tin tưởng của tôi vào giới công chức-nhà báo (tôi muốn nói về các nhà báo ăn lương Nhà nước, để phân biệt với các nhà báo tự do, không do Nhà nước quản lý) đã giảm sút nghiêm trọng, nhất là qua những biến cố của hơn một tháng qua. Nào sự kiện thanh niên Hà Nội và TP HCM biểu tình, phản đối nhà cầm quyền Trung Quốc tuyên bố sáp nhập Trường Sa và Hoàng Sa vào huyện Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam. Và đặc biệt, sự kiện giáo dân Hà Nội ôn hòa yêu cầu nhà cầm quyền trả lại những phần đất của Giáo Hội bị Nhà Nước chiếm đoạt cách phi nghĩa và phi pháp.

Trước những sự kiện mà tin tức loang ra rất nhanh trên cả nước và khắp thế giới, tất cả mọi tờ báo và các đài phát thanh-truyền hình nước ta đều im hơi lặng tiếng.

Quý “đồng chí” nhà báo, các “đồng chí” ở đâu trong đời sống nhân dân?

Câu hỏi này có lẽ xúc phạm đến nhà báo.

Mà thật là xúc phạm, khi vẫn biết hàng ngày mọi phóng viên đều tỏa đi các nơi thu thập tin tức, viết bài, đưa tin, hướng dẫn dư luận. Đó là công việc đã được ấn định cho một nhà báo. Cho nên không thể không có bài đăng báo. Muốn có bài thì phải đi thực tế. Bởi vậy đặt câu hỏi ở đâu trong đời sống nhân dân có lẽ đã xúc phạm đến ý thức tổ chức kỷ luật, tinh thần chấp hành mệnh lệnh công tác của viên chức - nhà báo.

Bởi vì các nhà báo cũng còn là công chức Nhà nước.

Người công chức được Nhà nước trả lương để thực thi nhiệm vụ quốc gia nên phải làm tròn chức trách. Chức trách của nhà báo là thông tin cho đại chúng về đời sống của đất nước, nên đặt câu hỏi ở đâu trong đời sống nhân dân thì vừa xâm hại uy tín nhà báo đồng thời gây tổn hại thanh danh Nhà nước, người bổ nhiệm nhà báo vào chức trách phản ánh đời sống nhân dân.

Nhưng tôi không thể không đặt câu hỏi, vì trong những sự kiện vừa nêu, đã không thấy có bất kỳ sự phản ánh nào của một nhà báo được Nhà nước trả lương bằng thuế của nhân dân đóng góp.

Như vậy, hoặc nhà báo không chu toàn nhiệm vụ, hoặc Nhà nước thiếu kiểm tra đôn đốc nhà báo đi làm nhiệm vụ, không được bê trễ.

Điều đó có nghĩa là, hoặc nhà báo không đi thực tế - nếu vậy Nhà nước thiếu bổn phận đôn đốc, hoặc có đi thực tế, nắm bắt sự kiện, nhưng không viết bài, đưa tin – nếu vậy, Nhà nước chưa huấn luyện nhận thức, kỹ năng, sự nhạy bén để người phóng viên có đủ năng lực phản ánh đời sống.

Nếu loại trừ hai giả thiết trên, thì chỉ còn khả năng nhà báo có đi thực tế, nắm bắt tình hình rõ rệt, đầy đủ, nhưng nếu đưa tin về nhân dân thì bất lợi cho nhà nước, nhất là trong trường hợp sự kiện đang diễn ra hàm chứa mâu thuẫn giữa Nhà nước và nhân dân, có xung đột giữa quyền lợi của nhân dân và sự đáp ứng của Nhà nước.

Như vậy đặt câu hỏi nhà báo ở đâu trong đời sống nhân dân, cũng chính là tra vấn nhà báo: “đồng chí đứng về phía nhân dân hay nhà nước?”.

Câu hỏi càng quyết liệt hơn nếu nhìn lại sự kiện giáo dân Hà Nội ôn hòa yêu cầu nhà cầm quyền trả lại những phần đất của Giáo Hội bị Nhà Nước chiếm đoạt cách phi nghĩa và phi pháp.

Không một tờ báo nào đưa tin, dù chỉ một dòng ngắn ngủi.

Thế mà cả thế giới đều biết diễn biến của sự việc kéo dài suốt từ đêm 18-12-2007, đến nay đã hơn 5 tuần.

Nếu cho rằng những giáo dân đang tụ tập cầu nguyện bất hợp pháp kia không phải/không còn là nhân dân nữa, thì chí ít cũng phải đưa vào loại tin “vụ án”, “hình sự” như các báo đã từng làm, và làm rất có nghề, về các loại tội phạm.

Vậy mà, các báo đều im hơi lặng tiếng.

Một “sự im lặng đáng sợ”.

Sự im lặng này cho thấy Nhà nước rất cân nhắc lợi hại trong các tin do nhà báo đưa. Nhà báo đưa tin phải có lợi cho Nhà nước, đó chính là yêu cầu và ưu tiên số một của Nhà nước đối với nhà báo. Nhược bằng bất lợi, có hại thì phải ngưng ngay.

Lợi ích của Nhà nước, nói một cách chính xác là lợi ích của nhà cầm quyền, nói rõ ràng hơn là của giai cấp thống trị, phải được đưa lên hàng đầu.

Còn sự thật đời sống thì không phải là điều cần bận tâm.

Vì thế, hỡi các nhà báo đang làm việc trong các cơ quan ngôn luận của Nhà nước, hãy xác định cho rõ chức trách của mình:

- nhà báo là người cầm bút phản ánh đời sống?

- nhà báo là người cầm bút viết theo chỉ đạo có lợi cho nhà cầm quyền/ giai cấp thống trị?

Tất nhiên các vị sẽ trả lời dõng dạc: Tôi viết theo luơng tâm. Tôi nhận lệnh từ trái tim. Tôi chỉ có một sự vâng phục duy nhất trước tiếng nói của sự thật.

Nhưng thưa quý vị,

Lương tâm ở đâu, khi quý vị đều thấy rõ- nếu có mặt tại hiện trường, hoặc sẽ khó mà ngờ vực- nếu xem những phút phim quay nóng tại chỗ cảnh giáo dân cầu nguyện trong ôn hòa và cảnh bảo vệ/nhân viên an ninh rượt đánh người. Vậy mà ngòi bút của những nhà báo ANTĐ, HNM, PT-TH HN lẽ nào lại viết hoàn toàn ngược lại.

Trái tim ở đâu, khi quý vị chỉ biết “rung động” trước mệnh lệnh của thủ trưởng cơ quan và lãnh đạo thành phố, còn làm ngơ hoặc không thèm đếm xỉa đến đối tượng còn lại- giáo dân đang cầu nguyện, giáo sĩ đang thỉnh cầu.

Sự thật ở đâu, khi quý vị chỉ nhìn từ một phía- phía của người có quyền, còn nửa kia của sự thật- phía của giáo dân Hà Nội, quý vị đã đối xử với nó như thế nào qua các bài đăng tải ngày 26-1-2008?

Quý “đồng chí” nhà báo, các “đồng chí” đã tiếp cận đời sống như thế nào?

Tôi chỉ là một người đọc báo, không được đào tạo và không làm nghề báo. Nhưng khi nhìn lại mình đã đọc báo như thế nào, cần gì trong những bài báo, tôi đã hình dung công việc của người viết báo.

Đó là người sống gắn với đời, mong muốn thông tin về đời cho bạn đọc, cố gắng tìm hiểu cuộc đời từ nhiều hướng tiếp cận, cốt sao ghi lại trung thực những tin tức nóng hổi của đời sống với những diễn biến đúng thực tế…

Những diễn biến xung quanh sự kiện giáo dân yêu cầu nhà đương cục hoàn trả đất Tòa Khâm sứ cho Giáo Hội đã cho thấy có ba khía cạnh phải đưa tin:

- Quá trình Tòa Tổng Giám mục Hà Nội đệ đạt nguyện vọng.

- Quá trình giáo dân bày tỏ quan điểm và ước nguyện được nhận lại đất đã bị chiếm bằng việc cầu nguyện bền bỉ trong ôn hòa.

- Quá trình chính quyền Hà Nội xem xét nguyện vọng của giáo dân và hàng giáo phẩm.

Thế mà các nhà báo đưa tin đã chỉ làm một việc mà bất kỳ học sinh tiểu học nào cũng có thể làm trong 60 phút: sao chép công văn của UBND TP Hà Nội gửi Tòa TGM Hà Nội. Nếu có gia công cho đúng mẫu văn bản báo chí, ra vẻ làm báo, theo thể thức một bài báo, cho có sự khác biệt với văn bản hành chánh-công vụ, thì chỉ cần thêm vài tiểu tiết- như mấy ngày qua có báo đã làm- ví dụ: Theo nguồn tin riêng của báo…

Đến đây có thể thấy nghiệp vụ báo chí của các phóng viên ăn lương Nhà nước thực thi triệt để mẫu hình thống nhất của thể chế công vụ:

- sự thống nhất về ý chí, tinh thần và hình thức thể hiện của các cơ quan Nhà nước- ở đây là cơ quan chính quyền Hà Nội và cơ quan báo chí (một bên viết công văn, bên kia sao lại làm bài báo).

- sự thống nhất về mục tiêu: mọi cơ quan Nhà nước phải chăm lo bảo vệ và củng cố quyền lực chính trị (do đó báo chí- một cơ quan nhà nước- phải nhất mực bảo vệ mọi ý kiến, quan điểm, quyết định của nhà cầm quyền, không thể thông tin nhiều chiều, không thể phản biện Nhà nước nếu có xuất hiện sự mâu thuẫn, xung đột, dị biệt giữa Nhà nước/kẻ cầm quyền và các bộ phận khác trong cơ cấu xã hội).

Như vậy con đường tiếp cận với các nguồn tin đều xuất phát từ ý muốn của lãnh đạo, kẻ cầm quyền. Không thể đưa tin nếu tin sẽ đưa chưa đúng ý hoặc không hài lòng lãnh đạo. Không thể viết bài nếu lãnh đạo chưa bật đèn xanh.

Báo không thể có quan điểm riêng khi lãnh đạo đã phát biểu, đặc biệt đối với những vấn đề “nhạy cảm” như tôn giáo. Đề tài tôn giáo bấy lâu nay được mặc nhiên xếp vào loại “cấm kỵ”, không có chỗ thảo luận, phản biện. Nhà cầm quyền giành cho mình quyền phát biểu và ý kiến của họ được coi là chân lý, không thể nói khác, không thể đảo ngược. Sự có mặt trên diễn đàn tôn giáo của các nhà nghiên cứu, hoạt động đoàn thể (Quốc Hội, Mặt trận Tổ Quốc, Ủy ban Đoàn kết Công giáo…) chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, trang trí cho có vẻ tự do.

Tính chất độc tài và thủ tiêu tự do ngôn luận được lộ rõ trong trường hợp này.

Làm sao các báo ở thủ đô có thể nói khác quan điểm với bà Phó chủ tịch UBND TP Hà Nội về vấn đề đất đai và về những việc khác của Công giáo Hà Nội?!

Dù chỉ là một bà phó chủ tịch của một địa phương nhưng cũng đủ uy quyền có thể sai khiến cả một đội quân cầm bút đang chịu sự quản lý của Nhà nước địa phương.

Tuy nhiên tôi vẫn giữ lòng tin vào “thiên lương” của các nhà báo chân chính.

Bởi vì, trong bao nhiêu năm tháng phải sống và viết trong một điều kiện và hoàn cảnh mất tự do, chịu sự lãnh đạo, kiểm soát tư tưởng ngặt nghèo, nhiều tờ báo và không ít ngòi bút đã dũng cảm đương đầu với bạo quyền, đã khôn ngoan và đầy biến báo linh hoạt, đã rất mưu lược khi tìm cách viết bài, đưa tin, phanh phui nhiều sự việc động trời, khơi lên cho độc giả khát vọng sự thật, nuôi dưỡng niềm tin vào công lý của nhân dân. Tôi thực lòng tri ân các nhà báo can trường và tài giỏi này.

Chính các vị, những nhà báo can trường, đã cho thấy một sự thật hiển nhiên: khi đã được tình yêu và lòng tin vào Sự thật và Công lý thúc đẩy, thì không gì có thể bẻ cong ngòi bút, không sức mạnh nào có thể làm cho sự thật bị xuyên tạc trong những dòng chữ mạnh mẽ của nhà báo.

Do đó, thưa các công chức làm báo, mỗi khi cầm bút, ngồi trước trang giấy trắng/màn hình còn trống trơn, các vị hãy nhìn ngòi bút/bàn phím của mình. Ngòi bút không thẳng khi người cầm bút chưa thể nhìn thẳng. Bàn phím không ngay hàng thẳng lối khi tư tưởng, ý nghĩ còn nhuốm nỗi sợ kẻ quyền uy.

Các vị cũng đừng quên, bao lâu chưa thể làm nhà báo tự do, còn phải nhận lương từ ngân sách Nhà nước, sống thân phận công chức, các vị chớ quên đồng tiền trả lương cho mình là từ tiền đóng thuế của nhân dân. Hãy làm việc, viết lách cho xứng đáng với đồng tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, đừng thêm rồng vẽ rắn vào bài viết cho đẹp lòng lãnh đạo.

Đến đây, tôi nhớ nhà văn Nguyễn Minh Châu quá cố. Năm xưa, lúc sinh thời, nhà văn viết một bài báo lẫy lừng, đánh dấu sự khởi đầu của thời kì đổi mới văn học cũng đồng thời đổi mới đất nước. Nhan đề của bài báo là:

HÃY ĐỌC LỜI AI ĐIẾU CHO MỘT NỀN VĂN NGHỆ MINH HỌA.

Xin mượn ý và chữ nghĩa của Nguyễn Minh Châu để nói với những nhà báo chân chính và cả những nhà báo chưa thể sống chân chính của nước ta, nhân sự kiện các báo An Ninh Thủ Đô, Hà Nội Mới, Đài PT-TH Hà Nội ngày 26/1/2008 đưa tin sai sự thật về Cuộc cầu nguyện của giáo dân Hà Nội tại Tòa Khâm Sứ ngày 25/1/2008, rằng:

HÃY ĐỌC LỜI AI ĐIẾU CHO MỘT NỀN BÁO CHÍ TAY SAI, BẺ CONG NGÒI BÚT.

Nguồn: DCCT Việt Nam

19 nhận xét:

  1. @Inter ...: Ngu dốt + Mù lòa . Đui mù hay sao mà không thấy hàng trăm, hàng ngàn tù nhân chính trị ở VN? Báo Chí trong nước bưng bít thông tin thì làm sao người dân biết được những việc làm bê bối của chính phủ CSVN.
    @nhabaotudoVN: "hầu như tất cả các phong trào dân chủ đều ít nhiều có yếu tố ngoại bang" Bullshit
    Tòan thể cái đám Việt Gian Cộng Sản cũng có yếu tố ngoại bang hết đấy. Chúng mày cầm cờ Máu, tay mang súng AK, miệng thì Mao MAo Mác Mác Nin Nin... dân thì chúng mày đì cho chết đói, rồi cướp nhà cướp đất.

    Trả lờiXóa
  2. @TriN: Cái trí đã ngủ hay đã ngủm củ tỏi trong đầu bạn vậy? La toáng lên thì làm được gì?

    Trả lờiXóa
  3. Việt Kiều Yêu Nướclúc 19:34 28 tháng 1, 2008

    Các cơ quan báo chí, truyền thanh và truyền hình của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đều là những nhạc công mà nhạc trưởng là Bộ Thông Tin & Văn Hóa dưới sự chỉ đạo của Đảng. Cho nên các âm điệu và tiết tấu mà các nhạc công này muốn xướng lên đều phải nhìn vào hiệu lệnh của nhạc trưởng. Thỉnh thoảng có những nhạc công, không biết vì lý do nào, đã xướng lên những cung đàn lạc điệu với hiệu lệnh của nhạc trưởng, thì đều được Đảng ta tận tình tra khảo để tìm hiểu xem vì lý do nào mà đám nhạc công này dám chơi đàn lạc hướng để rồi Đảng ta có biện pháp xử lý thích đáng.

    Trả lờiXóa
  4. Tại sao đến ngày hôm nay vẫn còn nhiều người chưa hiểu ý nghĩa hai chữ "Dân Chủ " nhỉ ?Tôi sẽ rất tự hào nếu được ai đó gọi bằng "nhà dân chủ", hoặc chỉ cần là một người dân được góp phần làm chủ đất nước

    Trả lờiXóa
  5. Ôi, chính quyền họ cướp đất à? Vậy chứ sao không nói luôn Giáo hội Thiên chúa đã cướp đất trắng trợn của Phật giáo, đập bỏ chùa chiền để xây nhà thờ đi? (chùa Báo Thiên bị cướp phá để xây nhà thờ lớn Hà Nội, chùa Lá Vàng bị biến thành nhà thờ La Vang). Ha ha ha. Trộm cắp gặp nhau mà cứ bảo mình là đứng đắn! Giáo dân tay không tấc sắt à? Có thật không? Xem lại hình ảnh và video đi rồi hãy phát biểu nha pà con. Hên là chưa có vũ khí mà còn dữ dằn như vậy, nếu có thì sẽ như thế nào đây?
    Quay trở lại vụ toà khâm sứ, ta có thể giải thích theo ba giả thuyết sau:
    1. Nếu Chúa thật sự linh thiêng thì Chúa sẽ vật chết chính quyền nhanh thôi, đừng lo.
    2. Chúa không ra tay vì chúa xấu hổ bởi hành động cướp phá chùa chiền của các con chiên trước đây. Và Chúa biết ở trên đất ăn cắp thì sẽ không bền, ngàn đời bị các kẻ ngoại đạo nguyền rủa!
    3. Chúa chẳng xấu hổ vì hành động cướp phá của các con chiên trước đây và Chúa cũng muốn lấy lại đất để các con chiên thờ phụng Chúa, nhưng Chúa không thể làm gì được vì Chúa không tồn tại trên thế gian này. Nếu Chúa linh thiêng sao Chúa không hiện ra để làm chính quyền phải khiếp sợ, và cũng khỏi phải để các con chiên tốn thời gian đứng gồng mình trong giá rét???

    Trả lờiXóa
  6. HuỳnhCôngThuậnlúc 01:06 29 tháng 1, 2008

    đến bây giờ mới "ĐỌC LỜI AI ĐIẾU" là muộn lắm rồi mà phải "ĐỌC KINH CẦU SIÊU CHO NỀN BÁO CHÍ VONG QUỐC NÔ NÀY" mới chính xác

    Trả lờiXóa
  7. Inter trong doi toilúc 01:40 29 tháng 1, 2008

    Rẻ tiền ! các nhà đấu trang cho dân chủ VN đường như chỉ biết đến cầu viện ngoại bang ! Vì sao vậy nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  8. @Inter...hầu như tất cả các phong trào dân chủ đều ít nhiều có yếu tố ngoại bang bạn ạ! Bạn cứ xem lại lịch sử VN là đủ biết! Mà dân chủ thì có gì xấu đâu hả bạn? Chúng ta chẳng đã và đang giương cao khẩu hiệu "dân là chủ" đó sao?

    Trả lờiXóa
  9. em cũng là một người công giáo ! hôm nay tình cờ đọc được bài này ! thật bức xúc ! em đã nghe nhiều ! nhưng không dám tin ! giờ thì ra là vậy! thật phi lý hết sức ! em ủng hộ tới cùng !

    Trả lờiXóa
  10. đến bây giờ mới "ĐỌC LỜI AI ĐIẾU" là muộn lắm rồi mà phải "ĐỌC KINH CẦU SIÊU CHO NỀN BÁO CHÍ VONG QUỐC NÔ NÀY" mới chính xác
    cung la 1 cach nghi

    Trả lờiXóa
  11. Viet cong kiem soat tat ca nen sach bao o VN phai viet theo lenh cua tui no.
    “Su that” tren sach bao vie^.t co^.ng khac xa “su that THA^.T”
    Mot thi du dien hinh:
    ---- SU THAT TREN BAO VIET CONG ----
    Tổng biên tập Báo Thanh Niên, Phó chủ tịch Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam, Nguyễn Công Khế, trả lời phỏng vấn của Báo Công An TP.HCM về chương trình Duyên Dáng Việt Nam (DDVN) tại Úc như sau:
    "DDVN quả có sức hút lạ kỳ với cộng đồng người Việt tại Úc, bà con khao khát được xem DDVN và chương trình cũng là niềm tự hào dân tộc trong mỗi kiều bào ở Úc. Tôi phát biểu ngắn chưa đầy 3 phút mà đã có đến hơn chục lần hàng tràng pháo tay".
    ---- SU THAT THA^.T ----
    "DDVN quả có sức hút lạ kỳ với cộng đồng người Việt tại Úc, bà con khao khát được…” di bieu tinh cho^’ng la.i. Bat cu noi nao DDVN den deu co nguoi Viet bieu tinh chong lai. Ra.p chi chu*’a duoc 2400 nguoi, trong rap thi lac dac, ngoai rap thi 3000 nguoi bieu tinh chong lai. Cuoi cung tại Adelaide vào ngày 11/11 đã bị nhóm tổ chức tự ý hủy bỏ.
    “…sức hút lạ kỳ với cộng đồng người Việt tại” My cang ma.nh hon nua. Vua nghe noi Duyen Dang Viet Nam sap duoc to chuc o My, “bà con khao khát được…” di bieu tinh chong lai. Cac doan the, cong dong deu co ke hoach de chong lai nen DDVN khong duoc to chuc o My nua.
    Moi cac ban vao website cua Cong Dong Nguoi Viet tai Uc de xem hinh anh va chi tiet de biet them su that.
    http://www.ausviet.net/photo.asp?Fl=images/20031111vtv4.txt
    Biểu tình chống tuyên vận cộng sản
    Trong tuần cuối tháng 10 và đầu tháng 11, 2005, nhà nước Cộng Sản Việt Nam (CSVN) đã tổ chức một chuyến đi sang Úc trình diễn trong một chương trình văn nghệ mang tên Duyên Dáng Việt Nam (DDVN). Ðoàn trình diễn gồm khoảng hơn 100 nghệ sĩ và và chuyên viên kỹ thuật, được hướng dẫn bởi vài chục viên chức và công an văn hoá, dẫn đầu bởi Lê Văn Bàng, Thứ Trưởng Ngoại Giao của chế độ.
    Chuyến lưu diễn quy mô này nhằm mục đích tuyên truyền đánh bóng chế độ, và ăn mừng 60 năm cầm quyền của Ịảng CSVN. Nhà nước CSVN không hề công bố phí tổn của chuyến đi. Tuy nhiên, tổng cộng tiền vé máy bay, ăn ở, vận chuyển khoảng 1 tấn dụng cụ, mướn rạp, đặt kế hoạch v.v., phí tổn được ước lượng khoảng 1 triệu Úc Kim.
    Nhóm tổ chức là báo Thanh Niên, cơ quan ngôn luận của Ịảng CSVN, và Hàng Không Việt Nam, cơ quan kinh tài của họ. Toà đại sứ CSVN tại Úc đứng ra phân phối vé, phát không cho đối tượng chính là các chính khách và doanh gia Úc. Chính Thủ Tướng Phan Văn Khải của chế độ CSVN đã ký văn thư cho chuyến đi DDVN thành hình. Sau 2 chương trình DDVN ở Canberra Theatre ngày Thứ Hai 31/10 và ở Sydney Town Hall ngày 02/11, một số nghệ sĩ của đoàn đã ở lại để làm thêm 2 chương trình văn hóa vận khác ở Bankstown, Sydney, Thứ Sáu 04/11, và Melbourne Chủ Nhật 06/11. Cuộc trình diễn cũng của nhóm này dự định tổ chức tại Adelaide vào ngày 11/11 đã bị nhóm tổ chức tự ý hủy bỏ, có lẽ vì sợ sự chống đối.
    Melbourne
    Đồng bào ta tại Melbourne được loan báo là buổi văn nghệ tuyên truyền của VC sẽ bắt đầu từ 2 giờ chiều hôm nay, 6/11/2005, và BTC cuộc biểu tình kêu gọi đông bào có mặt tại địa điểm biểu tình lúc 1 giờ 30 chiều.
    Nhưng từ 12 giờ trưa hàng trăm đồng bào ta đã có mặt, cong thêm sự yêm trợ của khoảng 100 đồng bào từ Sydney dến đấy lúc sáng sớm hôm nay. Gần đến giờ khai mạc chính thức của cuộc biểu tình,đồng bào đổ đến như thác lũ, đặc biệt là những người tín đồ đến từ Chùa Linh Sơn, nhà thờ Thánh Gioan East Melbourne (cách đia. diểm biểu tình 200 m vừa dư. Lễ xong, và giáo dân từ Cộng Đoàn Thánh Vinh Son Liêm từ Flemington. Đến giớ cao điểm , số người tham dự biểu tình ở phiá trước và phiá sau hí viện Dallas Brooks Hall (có sức chứa 2400 chỗ) lên đến trên dưới 3000 người.

    Trả lờiXóa
  12. @abc : Bạn không biết Chúa là ai nhưng Chúa biết bạn là ai .
    Bạn đọc thêm nghe :"Trong những ngày vừa qua trên Internet đã có một thế lực đen tối nào đó xuyên tạc phong trào cầu nguyện cho Công lý và hòa bình mà các bạn đang theo đuổi, đồng thời kích động, chia rẽ các bạn với các tổ chức, cá nhân khác trong xã hội nhằm cô lập các bạn; đây là một âm mưu đê hèn đã bị rất nhiều trí thức tiến bộ phát hiện và lên án gay gắt. Trong đó tôi và các bạn tôi đã vận động thành lập được một nhóm nhỏ cùng nhau tỏa ra trên các blogs và các website để vạch mặt âm mưu đó đồng thời giải thích rõ ràng, thật tế và đúng đắn phong trào cầu nguyện của các bạn để kêu gọi sự sự ủng hộ của mọi người, mọi tầng lớp....
    Có người đã nói rằng Sự Khác biệt giữa các bạn và chúng tôi có chăng chỉ là một Thiên Chúa tối cao với một lý tưởng khởi phát từ lòng yêu nước, yêu Tự do, yêu Hòa bình nhưng tất cả đều có một hướng đi chung để đem lại công bằng xã hội, đem lại hạnh phúc cho toàn thể nhân dân Việt Nam, và tôi tin là như vậy!"
    http://www.vietcatholic.net/News/LowResolution/ReadArticle800.aspx?id=51792

    Trả lờiXóa
  13. Có gì lạ đâu.
    Hoàng Sa bị TQ xây sâb bay, xây nhà ,xây cảng lớn và có nghe là còn tổ chức cho dân nó đi du lịch cứ như nhà nó.
    Có báo nào dám nói lên đâu . Chỉ tội bác Lê Dũng suốt ngày la ó mà ai cũng hiểu : tụi Tàu mà đã vào rồi thì chỉ còn mất, đừng mơ lấy lại.
    Báo chí chỉ biết đưa tin vui, tin hay, tin giựt gân trong xã hội. Người dân thì chỉ biết làm vui, nghe , nói những gì cho phép. Ko cho phép thì cấm mà làm. Ngẫm lại sao giống cái Sở thú quá.
    Gởi đến các cô chú : người dân VN ko biết cái gì là "dân chủ", dân chủ là sao ? Thì thử hỏi làm sao họ đấu tranh hay dành cái mà cả khái niệm còn chưa rõ. Muốn họ đấu tranh dành lại quyền vốn có của 1 người dân thì hãy giúp họ hiểu. Ví dụ : vì sao cách tháng 8 thành công ? Vì 1 lý do thôi :lấy dc chính quyền thì có cơm ăn, có ngày hạnh phúc. Ko cần quá phức tạp, càng đơn giản càng hiệu quả.Mong mọi người suy nghĩ lời này của clam.

    Trả lờiXóa
  14. Các Blogger chúng ta cần tổ chức những sự kiện để cho truyền thông chính thống hiểu và cảm nhận được sức mạnh của blog. Sự kiện biểu tình vừa qua là một ví dụ. Tuy nhiên,trừ cuộc biểu tình ngày 9/12/07 là gây đựoc tiếng vang,còn lại thì dễ dàng bị dập tắt và không gây được sự quan tâm của dư luận nhiều lắm. Chúng ta thử phân tích lý do tại sao nhé. Cũng đơn giản thôi,vì ngày đầu tiên, bộ máy bị bất ngờ và chưa kịp đề ra những biện pháp đối phó hữu hiệu,từ lần thứ hai trở đi thì mọi việc đã được biết trước và chuẩn bị để đối phó (gửi công văn đến trường đại học,họp tổ dân phố,mời người về công an phường "làm việc" vvv...) làm cho mọi người chùn bước vì ai trong xã hội cũng cần phải học tập,cần phải yên ổn làm việc kiếm tiền. Đánh vào yếu điểm đó thì ai mà không sợ (trừ các anh chị quá dũng cảm ).
    Vậy thì chúng ta hãy tổ chức một sự kiện an tòan hơn cho người tham gia mà vẫn gây được tiếng vang,tôi đề nghị tổ chức "tuần lễ không đọc báo" để phản đối báo chí đưa tin chưa đa chiều ( giống như công nhân đình công để đòi lên lương vậy,nếu như cứ kêu ca lương thấp nhưng vẫn tiếp tục ngoan ngõan làm việc thì giới chủ sẽ không bao giờ tăng lương cho công nhân vì họ không có áp lực để làm điều đó). Sự kiện này rất an tòan cho người tham dự vì đơn giản là chỉ cần mọi người không mua báo trong một tuần lễ,và không ai có thể bắt bẻ,vặn vẹo chúng ta "tại sao không mua báo ? " hehehe.
    Về chiến thuật thì tôi đề nghị như sau:
    -Về thời điểm:
    Cần có trước một khỏang thời gian đủ dài để chuẩn bị và loan báo đến mọi người thông qua blog, email,truyền miệng và các phương tiện khác,mặt khác cũng không nên quá dài,vì vậy có lẽ thời điểm thích hơp nhất là từ 20 đến 27 tháng tư/2008.
    -Về phương thức tuyên truyền:
    1/Thông qua Blog thông báo đến các Blogger.
    2/Thông qua SMS.
    3/Thông báo miệng cho người thân,bạn bè không dùng blog.
    4/Gửi email đến bạn bè,người thân,bạn hàng.
    -Cũng như chúng ta,báo chí sống cũng dựa vào kinh tế,vậy thì chúng ta hãy đánh vào kinh tế bằng cách gửi email đến cho các đơn vị đang hoặc có khả năng sẽ đăng quảng cáo biết về sự kiện này (thông tin liên lạc của các đơn vị này có thể tìm thấy trên những trang vàng,trên chính những tờ báo đó, nhờ các phần mềm spam mail vv..) nếu như chúng ta loan truyền đủ mạnh thì không một vị giám đốc/trưởng phòng marketing nào dại dột đốt tiền cho một việc làm không mang lại hiệu quả (việc đăng quảng cáo trên báo vào tuần lễ bị tẩy chay). Họ cũng được an tòan vì không ai có thể hỏi họ " tại sao không đang quảng cáo ?" hehehe.
    .....
    Nếu các bác thấy ý kiến trên là hay thì chúng ta tiếp tục bàn thêm nhé!

    Trả lờiXóa
  15. Comment của Hồng Đức như dao cứa vào tim tôi.
    Tôi theo dõi không sót một cuộc biểu tình nào nhưng lần nào cũng lưỡng lự và cuối cùng là đi về vì không dám tham dự.
    Lần biểu tình đầu tiên diễn ra khi tôi đang đi chơi cùng vợ con,tôi đã đảo xe xung quanh khu vực này 6-7 lần và cũng đành đi về vì lời năn nỉ của vợ : "thôi đi anh,mình còn có con nhỏ,có việc gì cho anh thì một mình em không nuôi nổi nó".
    Đi về mà trong lòng đau xót,tủi hổ,nhục nhã...
    Tôi sẽ viết vào blog của mình ý kiến về "tuần lễ không đọc báo"

    Trả lờiXóa
  16. Blogger NobodyN ma mãnh lắm. Hay. Tuy nhiên sao anh lại có dòng "Tọa Sơn Quan Hổ Đấu" dưới nick của mình. Thái độ đó kì lắm à nghen. Cần biết rằng đấu tranh cho dân chủ trước nhà cầm quyền độc tài là việc lấy trứng chọi đá, cần được bênh vực tối đa. Hãy viết vào blog của bạn những ý tưởng độc đáo trên (tẩy chay báo giấy, báo nói, báo hình) để mọi người thêm tin tưởng vào thiện chí của bạn. Tổ chức cuộc tẩy chay này có thể chơi bài ngửa, chấp bọn chúng biết trước và chuẩn bị đối phó. Sẽ thắng lớn đấy.

    Trả lờiXóa
  17. ۩۞۩ LOVE†ME ۩۞۩lúc 02:25 1 tháng 2, 2008

    hic các bác không đọc báo thì chúng em bán báo cho ai T_T

    Trả lờiXóa
  18. Ý tưởng hay đó NobodyN, cần thiết ở chỗ phải "đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu".

    Trả lờiXóa
  19. Ước mơ Dân Chủ Nhân Quyềnlúc 00:00 4 tháng 2, 2008

    Mười năm Bác, Đảng trồng cây,
    Những rừng danh mộc mỗi ngày hiếm hoi;
    Trăm năm Bác, Đảng trồng người,
    Khỉ trình phương án, đười ươi giảng bài.
    Mười năm Bác bảo trồng cây,
    Đói lên đói xuống...ăn mày khắp nơi;
    Trăm năm Bác dạy trồng người,
    Người đâu chẳng thấy...? Một bầy đười ươi.

    Trả lờiXóa